Chúng ta đã thành công!

21 Nov 2016 Quản trị viên CTTT

Chúng ta đã thành công!

 

Đầu tiên em xin được gửi lời chào và lời chúc buổi sáng tốt lành đến tất cả các vị khách quý cùng toàn thể các thầy cô và cán bộ nhân viên của chương trình tiên tiến, cũng như các bạn sinh viên lớp K43.

Các bạn, chúng ta đang khoác trên mình chiếc áo cử nhân tượng trưng cho dấu mốc quan trọng nhất trên con đường học tập- lễ tốt nghiệp đại học. Ngày hôm nay, cuối cùng chúng mình cũng đã có thể tung cao chiếc mũ một lần và mãi mãi để tự hào nói: “ Chúng tôi đã thành công rồi!”.

Hôm nay thực là một vinh dự cho cá nhân em khi được đứng tại đây, thay mặt cho toàn thể  lớp K43 nói những lời cảm ơn chân thành nhất tới các thầy cô của CTTT, những người đã không quản ngại đổ mồ hôi để giúp chúng em học được nhiều điều bổ ích. Em cũng muốn gửi lời biết ơn sâu sắc tới các cán bộ nhân viên tại văn phòng CTTT nói riêng, Đại học Nông lâm Thái Nguyên và Đại học Califonia Davis nói chung vì đã giúp ước mơ của chúng em thành hiện thực. Một lần nữa em xin được nói cảm ơn vì tất cả!

Nhân đây em cũng có đôi lời muốn gửi riêng tới tập thể lớp K43:

Hôm nay là ngày chúng mình cùng nhìn lại quá khứ, cùng nhau điểm lại những thất bại và thành công đã qua để cùng nhau đặt ra những mục tiêu mới và lên kế hoạch cho một tương lai tươi sáng không xa.

Mình muốn kể cho mọi người về một kỷ niệm đáng nhớ khi mình còn là học sinh tiểu học. Đó là khi mình đọc một câu chuyện về ba chú chuột nhỏ không may bị rơi vào xô đầy nước. Chú thứ nhất sớm đã cảm thấy hoang mang và nhanh chóng chìm xuống. Chú chuột thứ hai luôn miệng nói “ Chúng mình phải làm gì đó thôi!” nhưng lại không đủ quyết tâm làm nổi điều gì và cũng dần bỏ cuộc. Trong khi đó chú chuột thứ ba lại bỏ thời gian suy nghĩ cũng như chứng kiến sai lầm của hai người bạn nên đã quyết tâm bơi và dùng hết sức để nhảy ra khỏi xô, sau nhiều lần ngã trở lại cuối cùng chú cũng thoát được khỏi xô nước và sống sót.

Mình không chắc những chú chuột có thể làm được như vậy ở ngoài đời không, nhưng bài học về tinh thần quyết không từ bỏ trong mọi tình huống của cuộc sống thì chúng ta phải luôn trân trọng. Hãy tiếp tục bước lên phía trước, đừng nản chí dù bất cứ điều gì xảy ra, suy nghĩ kỹ lưỡng trước khi bắt tay vào làm việc, luôn giữ vững niềm tin vì niềm tin có thể giúp chúng ta sửa chữa những sai sót và khắc phục điểm yếu của bản thân.

Cho dù đây là ngày cuối cùng chúng ta được ngồi bên nhau như một tập thể lớp nhưng chắc chắn hôm nay chỉ là khởi đầu của con đường phát triển năng lực và mở rộng hiểu biết về thế giới mà thôi.

Một lần, trong khi đang đi dọc theo kí túc xá với suy nghĩ tìm kiếm một niềm đam mê xứng đáng để vươn tới, mình chợt nhận ra mình đã tìm thấy rồi, sự mạnh mẽ trong trái tim để vượt qua mọi nỗi sợ hãi – đó chính là điều quan trọng nhất với mình.

Hãy nói xem liệu bạn có đưa cho con chuột một miếng bánh không?

Câu trả lời là không, bởi nó sẽ tiếp tục vòi bạn một cốc sữa nữa.

Điều mình muốn nói với các bạn là nếu chúng ta cứ chìm trong nỗi sợ viển vông thì rắc rối không bao giờ chịu buông tha ta. Viễn cảnh này sẽ rất giống với những gì chúng mình sắp phải đối mặt sau buổi lễ tốt nghiệp hôm nay, điều chúng mình phải làm là đưa những kiến thức đã học được vào cuộc sống để tạo ra những giá trị vàng.

Làm việc trong một môi trường chuyên nghiệp và đòi hỏi cao ở các cá nhân thực sự chưa bao giờ đơn giản. Cũng như ai, đã có lúc mình nản lòng, nhưng điều đó không đáng được ưu tiên. Chính sự quyết tâm và những hành động nhỏ lại vô cùng quan trọng, giống như bát cơm rang thập cẩm vậy, dù những gì ta thấy đều rất nhỏ bé nhưng cùng nhau, chúng tạo nên một mùi vị rất riêng. Đó cũng chính là nhân tố để khởi đầu cho một sự nghiệp thành công.

Thật may mắn là mình đã đến Việt Nam từ bốn năm về trước. Lúc ấy vẫn chưa trưởng thành và thật cô đơn, nhưng chính sự quyết tâm và hy vọng đã giữ mình ở lại tới khi mình được đến Cát Bà và gặp các bạn. Mình vẫn nhớ những ngại ngùng của của lần đầu gặp mặt giữa chúng ta và nhớ cả sự nhiệt tình của mọi người trong những ngày tháng sau này. Làm sao quên những lần chúng ta ngồi bên nhau trong lớp học nghe thầy cô giảng bài hay cùng đối mặt với những câu hỏi lạ hoắc mỗi giờ thi. Chưa bao giờ mình quên rằng bản thân là một phần của tập thể những con người đáng yêu đến từ Việt Nam, Indonesia, Lào và Philippin hay nói “chào anh”, “chào chị” mỗi lần chúng mình gặp nhau.

CTTT không những đã dạy chúng ta cách để hòa nhập trong môi trường đa quốc gia mà còn dạy ta trở thành những người có kiến thức, có hoài bão lý tưởng, để rồi đủ trưởng thành nhận ra trách nhiệm của sinh viên khoa quản lý môi trường. Bên cạnh đó, ngành Khoa học và Quản lý môi trường giúp chúng ta biết rằng bản thân mỗi người đều là một phần quan trọng trong công cuộc chống biển đổi khí hậu của toàn nhân loại.

Tại đây, hãy cùng nhắm mắt và tưởng tượng về một thế giới, ở nơi đó tất cả thảm họa thiên nhiên(hạn hán, biến đổi khí hậu, những cơn bão khốc liệt,…) đang chiếm đóng; hãy cùng nghĩ về nguồn nước thì hiếm và ô nhiễm tới mức không thể nào uống được, những rừng cây cháy rụi, những giống loài động thực vật và cả con người ngày qua ngày chịu đựng sự ngột ngạt và cái nóng bức từ bức xạ mặt trời, đó là còn chưa kể tới nguồn thực phẩm độc hại. Có lẽ sẽ hơi khó để tưởng tưởng ngay lúc này nhưng thế giới của chúng ta đang thực sự cảm nhận được tất cả những điều ấy và tương lai ra sao là trách nhiệm của mỗi chúng ta. Hãy ghi nhớ: “ Chúng ta là thế hệ đầu tiên lớn lên được biết về biến đổi khí hậu và có thể sẽ là thế hệ cuối cùng đối đầu với nó”. Là sinh viên của ngành Khoa học và Quản lý môi trường, chúng ta phải luôn luôn bảo vệ và tìm cách cải thiện môi trường xung quanh; một lần nữa, toàn thế giới đang đợi chúng ta dẫn dắt trong chuyển động đưa thế giới này đến với một cuộc sống dễ chịu hơn và đầy sáng tạo, cũng như sự quan tâm hơn về môi trường trong mỗi con người, mỗi cộng đồng, doanh nghiệp và quốc gia. Cả thế giới đang trông chờ vào chúng ta!

Trước khi kết thúc bài phát biểu, em xin được thay các bậc huynh cảm ơn các thầy cô đã cho chúng em vinh dự và cơ hội để cầm trên tay tấm bằng đại học. Đây là lần đầu tiên bố mẹ không thể chứng kiến em trong lễ tốt nghiệp, tuy có chút buồn nhưng em biết nếu thiếu đi CTTT, Đại học Nông lâm Thái Nguyên và Đại học California Davis thì em sẽ không bao giờ có thể nói rằng: “ Hãy tạo ra ánh sáng”.

Cảm ơn những người bạn cùng lớp đáng mến vì đã cho mình cơ hội để khám phá mảnh đất và văn hóa nơi đây, cảm ơn vì luôn chăm sóc mình như một người em trong gia đình. Tự đáy lòng này, mình cảm thấy mình đã tìm thấy nơi tuyệt vời nhất và con người tuyệt vời nhất trong mình tại Việt Nam, đó là khoảng thời gian tuyệt đẹp trong đời mình.

Đã đến lúc chúng ta phải bước về phía trước và nói: “ Chúng tôi là những người có khả năng thay đổi và giúp thế giới trở nên tươi đẹp hơn!”

Xin chúc mừng tất cả mọi người! Chúa luôn ở bên ta!

Em xin cảm ơn!